Khi Bố mất Mẹ mới 27 tuổi ( May hồi đó Bố Mẹ kết hôn sớm chứ không thì mình không thể có 4 anh em được). Mẹ không đi bước nữa, ớ vậy nuôi dạy các con nên người mặc dù Mẹ vẫn còn trẻ, đẹp dù nhiều người muốn đến với Mẹ. Các con không ai đẹp bằng Mẹ và Bố!
Thời bình Mẹ đã vất vả. Những ngày sơ tán Mẹ còn vất vả hơn vì các con sơ tán làm mấy nơi, lo cho các con ăn học tốn kém, lo nhỡ sứt mẻ vì bom đạn.
Lúc nào Mẹ cũng chỉ dặn các con nhớ ngoan, học hành chăm chỉ, giữ đạo làm người. Năm tháng trôi rồi các con cũng lớn khôn, tuy không học rộng tài cao nhưng cả 4 anh em đều học hành đến nơi, đến chốn.
Mẹ không giấu nối sung sướng khi trả lời ai đó về học hành của các con: " Cháu Thu Hương học Kinh tế, kế hoạch (Kinh Tế Quốc Dân). Vân Anh học Đại học Ngoại Ngữ...".
Tuy vất vả nhưng Mẹ cũng trẻ lâu vì tính Mẹ hiền hậu, hay nhường nhịn và sống tử tế với mọi người và không bon chen. Bạn bè tới chơi nhà thường nhầm Mẹ là chị cả. Mẹ đặc biệt quý mến bạn bè của con cái và tôn trọng các con. Cả đời mình Mẹ hy sinh cho con cái.
Nay cả Bố và Mẹ đều đã mất rồi nhưng niềm thương, nỗi nhớ, lòng kính trọng và tự hào về Cha Mẹ chúng tôi sẽ truyền tiếp cho các con cháu mình tới mai sau.