Thứ Bảy, 29 tháng 3, 2008

Entry for March 29, 2008

Entry for March 29, 2008

Entry for March 29, 2008

MÙA THU vàng

Còn lâu mới đến mùa thu vì đông vẫn chưa tàn nhưng có một người bạn nhắc tới MÙA THU HÀ NỘI nên nỗi nhớ mùa Thu lại trỗi dậy trong tôi... Một năm có bốn mùa: Xuân, Hạ, Thu, Đông với đặc trưng ẩm ướt, nóng bức, se lạnh và lạnh buốt thì tôi chọn se lạnh. Cái se lạnh của Mùa Thu khiến người ta thấy man mác buồn, thèm chút ấm áp, thèm chút bâng khuâng, thèm chút nhớ nhung, thèm sống nhanh hơn một chút nữa vì mùa đông lạnh lẽo sắp ập tới.

Tôi yêu Thu Hà Nội như một lẽ tự nhiên. Vì tôi hít thở, thả hồn theo gió thu từ lúc cất tiếng khóc chào đời ở đây. Những ngày thu đạp xe lang thang trên phố phường Hà Nội, làm duyên với khăn quàng mỏng nhẹ bay. Có chiều bánh tôm Hồ Tây...Có tối kem que Tràng Tiền.

Tôi chọn học ngoại ngữ một phần cũng bởi tính mơ mộng của mình. Học tiếng Nga, sang Nga học chuyển tiếp, phiên dịch rồi nghiên cứu sinh... với thiên nhiên Nga tôi không còn là "người xa lạ". Mùa thu Nga đã gắn với tên tuổi bao văn hào, thi sĩ vĩ đại. Mùa thu Nga cũng quá đẹp, quá ấn tượng khi lá nhuộm sắc vàng, khi đi trên những con đường trải đầy lá vàng tươi!

Lúc tìm Nichname cho mình tôi nghĩ ngay tới MÙA THU VÀNG.

Cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẻ, ưu ái để tôi lãng mạn với Mùa Thu nhưng chính sự lãng mạn đã không ít lần nâng tôi, dìu tôi bước tiếp trên con đường đời gập ghềnh và chông gai này. Tôi hay cười không phải vì tôi luôn sung sướng, hạnh phúc mà vì tôi muốn tự khích lệ và làm yên lòng những người yêu mến tôi và tôi yêu mến. Nụ cười ngầm nói với mọi người: MTV vẫn ổn nhé!

MÙA THU vàng

Còn lâu mới đến mùa thu vì đông vẫn chưa tàn nhưng có một người bạn nhắc tới MÙA THU HÀ NỘI nên nỗi nhớ mùa Thu lại trỗi dậy trong tôi... Một năm có bốn mùa: Xuân, Hạ, Thu, Đông với đặc trưng ẩm ướt, nóng bức, se lạnh và lạnh buốt thì tôi chọn se lạnh. Cái se lạnh của Mùa Thu khiến người ta thấy man mác buồn, thèm chút ấm áp, thèm chút bâng khuâng, thèm chút nhớ nhung, thèm sống nhanh hơn một chút nữa vì mùa đông lạnh lẽo sắp ập tới.

Tôi yêu Thu Hà Nội như một lẽ tự nhiên. Vì tôi hít thở, thả hồn theo gió thu từ lúc cất tiếng khóc chào đời ở đây. Những ngày thu đạp xe lang thang trên phố phường Hà Nội, làm duyên với khăn quàng mỏng nhẹ bay. Có chiều bánh tôm Hồ Tây...Có tối kem que Tràng Tiền.

Tôi chọn học ngoại ngữ một phần cũng bởi tính mơ mộng của mình. Học tiếng Nga, sang Nga học chuyển tiếp, phiên dịch rồi nghiên cứu sinh... với thiên nhiên Nga tôi không còn là "người xa lạ". Mùa thu Nga đã gắn với tên tuổi bao văn hào, thi sĩ vĩ đại. Mùa thu Nga cũng quá đẹp, quá ấn tượng khi lá nhuộm sắc vàng, khi đi trên những con đường trải đầy lá vàng tươi!

Lúc tìm Nichname cho mình tôi nghĩ ngay tới MÙA THU VÀNG.

Cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẻ, ưu ái để tôi lãng mạn với Mùa Thu nhưng chính sự lãng mạn đã không ít lần nâng tôi, dìu tôi bước tiếp trên con đường đời gập ghềnh và chông gai này. Tôi hay cười không phải vì tôi luôn sung sướng, hạnh phúc mà vì tôi muốn tự khích lệ và làm yên lòng những người yêu mến tôi và tôi yêu mến. Nụ cười ngầm nói với mọi người: MTV vẫn ổn nhé!

Thứ Hai, 24 tháng 3, 2008

Người đã đi qua những lời em kể

Tôi chờ Bạn đọc những tâm sự của tôi nhưng từ hôm qua tới giờ tôi không thấy Bạn đâu cả. Hàng trãm khách vẫn ghé qua nhưng tôi nghĩ đó là khách vãng lai vì không ai lên tiếng , vì có thể họ thờ ơ với những gì tôi bày tỏ. Còn Bạn? Bạn đang làm gì? Bạn bận hay Bạn cũng đi qua tôi như đi qua một người xa lạ?

Người đã đi qua những lời em kể

Tôi chờ Bạn đọc những tâm sự của tôi nhưng từ hôm qua tới giờ tôi không thấy Bạn đâu cả. Hàng trãm khách vẫn ghé qua nhưng tôi nghĩ đó là khách vãng lai vì không ai lên tiếng , vì có thể họ thờ ơ với những gì tôi bày tỏ. Còn Bạn? Bạn đang làm gì? Bạn bận hay Bạn cũng đi qua tôi như đi qua một người xa lạ?

Người đã đi qua những lời em kể

Tôi chờ Bạn đọc những tâm sự của tôi nhưng từ hôm qua tới giờ tôi không thấy Bạn đâu cả. Hàng trãm khách vẫn ghé qua nhưng tôi nghĩ đó là khách vãng lai vì không ai lên tiếng , vì có thể họ thờ ơ với những gì tôi bày tỏ. Còn Bạn? Bạn đang làm gì? Bạn bận hay Bạn cũng đi qua tôi như đi qua một người xa lạ?

Chủ Nhật, 23 tháng 3, 2008

Entry for March 23, 2008

Từ nhỏ tôi đã hay mơ mộng về những vùng đất xa xôi. Tưởng tựơng được có mặt ở chỗ này, chỗ kia và khi đã trưởng thành vẫn tiếp tục mơ mộng.

Tôi thích chụp ảnh và thích được chụp ảnh!

Những món quà tôi mang về từ đất nước Ai Cập xa xôi là những đồ lưu niệm về đất nước đó:

Đây là những chiếc khăn, áo, đĩa in hình nữ hoàng Clêopat, Kim tự tháp, Nhân Sư, biển Đỏ...

Đây là chiếc lắc bạc gắn tên tôi bằng ký tự Pharaon bằng vàng.

Đây là con bọ đá tôi được tặng với lời cầu chúc luôn được may mắn, hạnh phúc!

Đây là bộ ấm chén Ai Cập tôi kỳ công gói ghém cần thận mang về làm kỷ niệm.

Đây là vỏ ốc, sỏi, đá tôi tôi lựa chọn hoặc mò từ biển khơi và dưới chân Kim Tự Tháp.

Nhưng nhiều nhất là hàng ngàn tấm ảnh tôi chụp kỷ niệm với phong cảnh đất nước, chụp với bạn bè và chụp với cả những người không quen biết...

Giở xem những tấm ảnh tôi lại nghe thấy tiếng sóng biển êm đềm.

Tôi lại thấy lung linh đêm Ai Cập!

Tôi lại thấy nắng chan hòa!

Tôi lại thấy những ánh mắt bạn bè cười thân thiện!

Tôi lại thấy ấm áp giữa ngày đông!

Tôi lại thấy niềm vui len lỏi trong tim cùng nỗi nhớ bâng khuâng, bâng khuâng...

Hôm nay tôi post lại mấy tấm ảnh để các bạn thấy tại sao tôi lại yêu đất nước này đến vậy.

TTTMTRENNHAN SUHAIVOICANHBAINHUNGLEVIENCTY

Entry for March 23, 2008

Từ nhỏ tôi đã hay mơ mộng về những vùng đất xa xôi. Tưởng tựơng được có mặt ở chỗ này, chỗ kia và khi đã trưởng thành vẫn tiếp tục mơ mộng.

Tôi thích chụp ảnh và thích được chụp ảnh!

Những món quà tôi mang về từ đất nước Ai Cập xa xôi là những đồ lưu niệm về đất nước đó:

Đây là những chiếc khăn, áo, đĩa in hình nữ hoàng Clêopat, Kim tự tháp, Nhân Sư, biển Đỏ...

Đây là chiếc lắc bạc gắn tên tôi bằng ký tự Pharaon bằng vàng.

Đây là con bọ đá tôi được tặng với lời cầu chúc luôn được may mắn, hạnh phúc!

Đây là bộ ấm chén Ai Cập tôi kỳ công gói ghém cần thận mang về làm kỷ niệm.

Đây là vỏ ốc, sỏi, đá tôi tôi lựa chọn hoặc mò từ biển khơi và dưới chân Kim Tự Tháp.

Nhưng nhiều nhất là hàng ngàn tấm ảnh tôi chụp kỷ niệm với phong cảnh đất nước, chụp với bạn bè và chụp với cả những người không quen biết...

Giở xem những tấm ảnh tôi lại nghe thấy tiếng sóng biển êm đềm.

Tôi lại thấy lung linh đêm Ai Cập!

Tôi lại thấy nắng chan hòa!

Tôi lại thấy những ánh mắt bạn bè cười thân thiện!

Tôi lại thấy ấm áp giữa ngày đông!

Tôi lại thấy niềm vui len lỏi trong tim cùng nỗi nhớ bâng khuâng, bâng khuâng...

Hôm nay tôi post lại mấy tấm ảnh để các bạn thấy tại sao tôi lại yêu đất nước này đến vậy.

TTTMTRENNHAN SUHAIVOICANHBAINHUNGLEVIENCTY

Entry for March 23, 2008

Từ nhỏ tôi đã hay mơ mộng về những vùng đất xa xôi. Tưởng tựơng được có mặt ở chỗ này, chỗ kia và khi đã trưởng thành vẫn tiếp tục mơ mộng.

Tôi thích chụp ảnh và thích được chụp ảnh!

Những món quà tôi mang về từ đất nước Ai Cập xa xôi là những đồ lưu niệm về đất nước đó:

Đây là những chiếc khăn, áo, đĩa in hình nữ hoàng Clêopat, Kim tự tháp, Nhân Sư, biển Đỏ...

Đây là chiếc lắc bạc gắn tên tôi bằng ký tự Pharaon bằng vàng.

Đây là con bọ đá tôi được tặng với lời cầu chúc luôn được may mắn, hạnh phúc!

Đây là bộ ấm chén Ai Cập tôi kỳ công gói ghém cần thận mang về làm kỷ niệm.

Đây là vỏ ốc, sỏi, đá tôi tôi lựa chọn hoặc mò từ biển khơi và dưới chân Kim Tự Tháp.

Nhưng nhiều nhất là hàng ngàn tấm ảnh tôi chụp kỷ niệm với phong cảnh đất nước, chụp với bạn bè và chụp với cả những người không quen biết...

Giở xem những tấm ảnh tôi lại nghe thấy tiếng sóng biển êm đềm.

Tôi lại thấy lung linh đêm Ai Cập!

Tôi lại thấy nắng chan hòa!

Tôi lại thấy những ánh mắt bạn bè cười thân thiện!

Tôi lại thấy ấm áp giữa ngày đông!

Tôi lại thấy niềm vui len lỏi trong tim cùng nỗi nhớ bâng khuâng, bâng khuâng...

Hôm nay tôi post lại mấy tấm ảnh để các bạn thấy tại sao tôi lại yêu đất nước này đến vậy.

TTTMTRENNHAN SUHAIVOICANHBAINHUNGLEVIENCTY

Thứ Sáu, 21 tháng 3, 2008

GỬI BẠN!

Tôi có một thói quen: cứ vào mạng là tôi clich chuột vao Home, nhìn lướt các Blasts của bạn bè xem có gì đặc biệt, mới mẻ không rồi chạy tới thăm Bạn. Không phải tôi "Bạn Yêu, Bạn Ghét" gì đâu mà đơn giản là vì tôi thích và yêu mến Bạn hay gọi một cách hơi quá là PHẢI LÒNG MẶT (hay là hợp gu nhỉ?). Mặc dù tôi chưa từng gặp Bạn ngoài đời, chỉ biết Bạn qua một nichname vả qua những entry Bạn viết mà thôi.

Nếu chưa thấy Bạn comment tôi sẽ nghĩ là Bạn bận chưa lướt mạng hay vì tâm sự của tôi khiến Bạn khó comment ... chứ không phải Bạn kém quan tâm tới tôi.

Tôi phác thảo chân dung Bạn theo cách của tôi. Nhưng thật lạ là tôi vẽ trái tim và tâm hồn Bạn trứơc, rồi sau đó mới hiện dần khuôn mặt Bạn. Không biết chân dung tôi vẽ có giống Bạn ngoài đời thực hay không nhưng tôi rất vui vì có Bạn là Bạn tôi.

Bạn comment trong Blog của tôi ít thôi nhưng cũng đủ để tôi yêu mến Bạn, đủ để tôi cảm thấy ấm áp khi cô đơn, để đôi khi tôi rơi lệ nhưng sau đó tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Tôi yêu mến tất cả các Bạn trong Friends list của mình: những người đã và sẽ chia sẻ buồn vui với tôi trong cuộc sống này và xin chân thành cám ơn tấtt cả cảc Bạn!

Nhưng với Bạn tôi muốn tặng thêm một chút tình riêng!

GỬI BẠN!

Tôi có một thói quen: cứ vào mạng là tôi clich chuột vao Home, nhìn lướt các Blasts của bạn bè xem có gì đặc biệt, mới mẻ không rồi chạy tới thăm Bạn. Không phải tôi "Bạn Yêu, Bạn Ghét" gì đâu mà đơn giản là vì tôi thích và yêu mến Bạn hay gọi một cách hơi quá là PHẢI LÒNG MẶT (hay là hợp gu nhỉ?). Mặc dù tôi chưa từng gặp Bạn ngoài đời, chỉ biết Bạn qua một nichname vả qua những entry Bạn viết mà thôi.

Nếu chưa thấy Bạn comment tôi sẽ nghĩ là Bạn bận chưa lướt mạng hay vì tâm sự của tôi khiến Bạn khó comment ... chứ không phải Bạn kém quan tâm tới tôi.

Tôi phác thảo chân dung Bạn theo cách của tôi. Nhưng thật lạ là tôi vẽ trái tim và tâm hồn Bạn trứơc, rồi sau đó mới hiện dần khuôn mặt Bạn. Không biết chân dung tôi vẽ có giống Bạn ngoài đời thực hay không nhưng tôi rất vui vì có Bạn là Bạn tôi.

Bạn comment trong Blog của tôi ít thôi nhưng cũng đủ để tôi yêu mến Bạn, đủ để tôi cảm thấy ấm áp khi cô đơn, để đôi khi tôi rơi lệ nhưng sau đó tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Tôi yêu mến tất cả các Bạn trong Friends list của mình: những người đã và sẽ chia sẻ buồn vui với tôi trong cuộc sống này và xin chân thành cám ơn tấtt cả cảc Bạn!

Nhưng với Bạn tôi muốn tặng thêm một chút tình riêng!

GỬI BẠN!

Tôi có một thói quen: cứ vào mạng là tôi clich chuột vao Home, nhìn lướt các Blasts của bạn bè xem có gì đặc biệt, mới mẻ không rồi chạy tới thăm Bạn. Không phải tôi "Bạn Yêu, Bạn Ghét" gì đâu mà đơn giản là vì tôi thích và yêu mến Bạn hay gọi một cách hơi quá là PHẢI LÒNG MẶT (hay là hợp gu nhỉ?). Mặc dù tôi chưa từng gặp Bạn ngoài đời, chỉ biết Bạn qua một nichname vả qua những entry Bạn viết mà thôi.

Nếu chưa thấy Bạn comment tôi sẽ nghĩ là Bạn bận chưa lướt mạng hay vì tâm sự của tôi khiến Bạn khó comment ... chứ không phải Bạn kém quan tâm tới tôi.

Tôi phác thảo chân dung Bạn theo cách của tôi. Nhưng thật lạ là tôi vẽ trái tim và tâm hồn Bạn trứơc, rồi sau đó mới hiện dần khuôn mặt Bạn. Không biết chân dung tôi vẽ có giống Bạn ngoài đời thực hay không nhưng tôi rất vui vì có Bạn là Bạn tôi.

Bạn comment trong Blog của tôi ít thôi nhưng cũng đủ để tôi yêu mến Bạn, đủ để tôi cảm thấy ấm áp khi cô đơn, để đôi khi tôi rơi lệ nhưng sau đó tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Tôi yêu mến tất cả các Bạn trong Friends list của mình: những người đã và sẽ chia sẻ buồn vui với tôi trong cuộc sống này và xin chân thành cám ơn tấtt cả cảc Bạn!

Nhưng với Bạn tôi muốn tặng thêm một chút tình riêng!

Thứ Năm, 20 tháng 3, 2008

THẤY ĐỎ TƯỞNG CHÍN!!!!

Người ta bảo đàn bà hay " Thấy đỏ tưởng chín" chắc mình cũng không thoảt khỏi kiểu nhiều lần tưởng bở như thế!

Đó là khi được ai hay quan tâm nhiều hơn bình thường một chút!

Đó là khi bất chợt gặp ánh mắt ai nhìn âu yếm!

Đó là bàn tay ai siết chặt và giữ lại thật lâu trong tay họ!

Đó là khi ai đó khen mình dịu dàng đằm thắm, nữ tính!

Đó là khi ai đó im lặng và nhìn sâu thẳm và có khi cả ai đó trách móc một cách yêu thương...

Mình gọi những tưởng bở đó là sự tưởng bở dễ thương để thấy cuộc sống nhẹ nhàng hơn, đáng yêu hơn.

Tưởng bở thoảng qua như gió, tưởng bở đọng lại trong tim!

Những người ta đã gặp và chưa gặp đều có thể khiến ta có những cảm xúc thật lạ, thật sâu sắc mà ta không bao giờ quên được dù biết rằng nếu có gặp gỡ có thể cũng chỉ dừng lại như là một kỷ niệm!

Mình nâng niu tất cả những kỷ niệm và thỉnh thoảng lại lật giở từng trang, từng trang.

Viết đến đây mình chợt nhớ câu kết của một bài thơ: "... tưởng rằng sẽ nói nhiều, nhưng suốt đời im lặng" . Cuộc đời thật mà ảo, ảo mà thật như Tôi, Bạn và Blog!

THẤY ĐỎ TƯỞNG CHÍN!!!!

Người ta bảo đàn bà hay " Thấy đỏ tưởng chín" chắc mình cũng không thoảt khỏi kiểu nhiều lần tưởng bở như thế!

Đó là khi được ai hay quan tâm nhiều hơn bình thường một chút!

Đó là khi bất chợt gặp ánh mắt ai nhìn âu yếm!

Đó là bàn tay ai siết chặt và giữ lại thật lâu trong tay họ!

Đó là khi ai đó khen mình dịu dàng đằm thắm, nữ tính!

Đó là khi ai đó im lặng và nhìn sâu thẳm và có khi cả ai đó trách móc một cách yêu thương...

Mình gọi những tưởng bở đó là sự tưởng bở dễ thương để thấy cuộc sống nhẹ nhàng hơn, đáng yêu hơn.

Tưởng bở thoảng qua như gió, tưởng bở đọng lại trong tim!

Những người ta đã gặp và chưa gặp đều có thể khiến ta có những cảm xúc thật lạ, thật sâu sắc mà ta không bao giờ quên được dù biết rằng nếu có gặp gỡ có thể cũng chỉ dừng lại như là một kỷ niệm!

Mình nâng niu tất cả những kỷ niệm và thỉnh thoảng lại lật giở từng trang, từng trang.

Viết đến đây mình chợt nhớ câu kết của một bài thơ: "... tưởng rằng sẽ nói nhiều, nhưng suốt đời im lặng" . Cuộc đời thật mà ảo, ảo mà thật như Tôi, Bạn và Blog!

BAO GIỜ SẼ QUÊN?

Buổi sáng ngủ dậy vén rèm cửa sổ: Tuyết dăng dăng đầy trời, tuyết mong manh bám trên cành cây. Mới hôm qua còn cho mình cảm giác hè tới sờm vì tuyết đã tan hết, mặt trời ló rạng, đường sạch láng, mọi người ăn mặc nhẹ nhàng... Vậy mà...

Vào mạng, mở Blog thấy ngay Comment của Bạn: thấy ấm áp và chính dòng comment của Bạn dẫn suy nghĩ của mình chạy miên man: Mình nhớ những kỷ niệm, nhớ nơi đó, nhớ Người Ấy, nhớ và nhớ...

Có lần mình tâm sự với chị Hương sao mình quyến luyến nơi đó quá, chị liền bảo: nơi nào mình được yêu mến, được yêu thương thì nơi đó sẻ trở thành thân thương, gắn bó.

Ở nơi đó mình luôn có cảm giác vui vẻ, yêu đời, được quan tâm và hâm mộ (mặc dù mình không đẹp và không còn trẻ). Mình thắc mắc thì chị Hương nói rằng chắc mọi người yêu mến cảch giao tiếp cởi mở, thân thiện, chân thành thêm chút duyên dáng nữ tính của mình (Đây là chị gái nhận xét về em gái nên phải trừ phần trăm thiên vị).

Nơi Đó cho sắc hồng trên má, tặng nụ cười trên môi, những bàn tay ấm áp, những nhịp đập nồng nhiệt của trái tim. Khi đó mình cười hớn hở và vô tư đón nhận.

Nay xa rồi tôi mới cảm nhận dần dần và hiếu ra rằng tôi đã để lại nơi xa ấy một phần trái tim mình và nơi Đó vẫn có một người chưa quên tôi.

BAO GIỜ SẼ QUÊN?

Buổi sáng ngủ dậy vén rèm cửa sổ: Tuyết dăng dăng đầy trời, tuyết mong manh bám trên cành cây. Mới hôm qua còn cho mình cảm giác hè tới sờm vì tuyết đã tan hết, mặt trời ló rạng, đường sạch láng, mọi người ăn mặc nhẹ nhàng... Vậy mà...

Vào mạng, mở Blog thấy ngay Comment của Bạn: thấy ấm áp và chính dòng comment của Bạn dẫn suy nghĩ của mình chạy miên man: Mình nhớ những kỷ niệm, nhớ nơi đó, nhớ Người Ấy, nhớ và nhớ...

Có lần mình tâm sự với chị Hương sao mình quyến luyến nơi đó quá, chị liền bảo: nơi nào mình được yêu mến, được yêu thương thì nơi đó sẻ trở thành thân thương, gắn bó.

Ở nơi đó mình luôn có cảm giác vui vẻ, yêu đời, được quan tâm và hâm mộ (mặc dù mình không đẹp và không còn trẻ). Mình thắc mắc thì chị Hương nói rằng chắc mọi người yêu mến cảch giao tiếp cởi mở, thân thiện, chân thành thêm chút duyên dáng nữ tính của mình (Đây là chị gái nhận xét về em gái nên phải trừ phần trăm thiên vị).

Nơi Đó cho sắc hồng trên má, tặng nụ cười trên môi, những bàn tay ấm áp, những nhịp đập nồng nhiệt của trái tim. Khi đó mình cười hớn hở và vô tư đón nhận.

Nay xa rồi tôi mới cảm nhận dần dần và hiếu ra rằng tôi đã để lại nơi xa ấy một phần trái tim mình và nơi Đó vẫn có một người chưa quên tôi.