Thứ Hai, 8 tháng 2, 2010

QUÊ TÔI

QUÊ TÔI.

Mỗi dịp về Việt Nam nhất định tôi lại thu xếp thời gian để về Quê. Không phải chỉ vì tôi yêu Quê mà vì chúng tôi đã đưa ông bà, bố mẹ về quê yên nghỉ giấc ngàn thu:  lần nào cũng vậy, đứng trước mộ người thân lòng tôi lại nghẹn ngào nỗi thương tiếc khôn nguôi…

Ngồi trên xe tôi có dịp nhìn ngắm cảnh xóm làng, đồng quê và so sánh với cảnh quê hơn 40 năm trước, thời anh chị em chúng tôi về quê sơ tán.

Một ao sen, một khóm tre, một hàng chuối, con đường làng đều khiến tôi nhớ lại kỷ niệm thời chiến tranh, thời chúng tôi phải xa ông, bà, me và phố phường Hà Nội.

Bây giờ quê tôi đã thành Hà Nội nhưng quê vẫn giữ nét quê: chỉ khác chăng đất đai đã bị thu hẹp lại, đường xá mở rộng hơn, thanh niên thoát ly đồng ruộng vào thành phố hoặc ra nước ngoài  làm việc nhiều hơn.

Chúng tôi thường về quê 1 ngày. Sau khi thắp hương cho ông bà, bố mẹ xong là thắp hương bàn thờ Tổ, thăm bà con thân thiết rồi trở về Hà Nội.

Gặp bà con họ hàng, tay bắt, mặt mừng, thăm hỏi tíu tít và vui nhất là bữa cơm gặp mặt nặng tình nghĩa.

Dù vội đến đâu tôi cũng kịp ghi lại những khoảnh khắc quê hương. Anh em, bà con tiếp đón chúng tôi nồng hậu và quà cho chúng tôi thường là vài chục quả trứng gà, mấy quả bưởi hái vội, ít táo trồng trong vườn nhà, vài cân gạo mới, con gà, con cá…

Trong bữa ăn các bác, các cô hay giục tôi ăn các món mà ở Nga tôi ít được ăn.

Biết tôi về quê, mấy bạn đã nhắc là nhất định tôi ko được quên chụp ảnh trèo cây. Tôi ko quên lời dặn và hôm nay đưa lên vài tấm để mọi người cùng tôi về thăm quê!

Các bạn xem ảnh ở mục Photos  nhé!