Chủ Nhật, 7 tháng 3, 2010

Kỷ niệm

Kỷ niệm ngày 08.03 sâu sắc nhất mà MTV nhớ đến tận bây giờ là một 08.03 thời sinh viên. Hôm đó, MTV đang bước trên cầu thang lên lớp thì bỗng thấy ai đó giật cặp sách từ tay mình. Giật mình nghoảnh lại thì thấy 1 bạn trai cùng lớp nhoẻn cười: “Chúc mừng Vân Anh nhân ngày 08.03! Bạn để mình mang giúp cặp sách nhé!” Chỉ có vậy thôi mà MTV vui lâng lâng. Đã nhiều năm qua đi nhưng MTV không bao giờ quên kỷ niệm đó.

Thứ Sáu, 5 tháng 3, 2010

TUYẾT MÙA XUÂN


SONG MATXCOVA VA SAN VAN DONG LE NIN1 GÓC ĐỒI LÊ NINĐỒI LÊ NINTREN SONG MOSCOWCHIM MUA DONGDAO CHOICO BAT DUOC CHAU ROIKHEN AI KHEO NANHUU TINH *border="">SAN VAN DONG LE NINCẦU VÀ MOSCOWCHO DUNG 31 NAM TRUOC  Có một ngày tôi như lạc bước về quá khứ: không phải vì nỗi buồn hay niềm vui kéo tôi trở về mà tôi trở về như vô thức. Tôi nhớ tôi ngày ấy: trẻ trung, nhí nhảnh với cuộc đời mở ra mênh mang phía trước. Vẫn con sông này, vẫn quả đồi này, vẫn cây cầu này… và dòng nước mấy chục năm vẫn thong thả trôi như không hề thay đổi… Chỉ có tôi là đổi thay do thời gian, tuổi tác và môi trường sống vì kể từ ngày đó đã qua 30 mùa tuyết rơi! Đi tàu điện ngầm tôi  thường qua bến “Đồi Lê Nin” (Nay đổi tên thành Đồi Chim Sẻ) đã quá quen thuộc. Bỗng chiều này tôi nảy ý định dừng lại,  ra đồi Lê Nin và xuống bờ sông Mátxcơva. Cũng bên bờ sông này hơn 30 năm trước tôi đứng chụp ảnh với bạn bè. Tấm ảnh đen trắng vẫn còn đến hôm nay nhưng đã nhuốm màu thời gian…Số phận đã vô tình gắn tôi với nước Nga: để bây giờ tôi vẫn còn được đứng đây ngắm đất trời, sông nước, để hưởng cái lạnh của xứ tuyết. Trên hồ vài tảng băng còn sót lại. Đàn vịt bơi lội tung tăng như không hề biết lạnh, thỉnh thoảng lại vỗ cánh bay lên rồi là là đáp xuống mặt nước hiền hòa. Tôi đi dọc con sông: hàng cây như nổi bật trong tuyết trắng. Bên kia bờ là sông vận động Lê Nin ấm lên trong nắng chiều. Bên này những đôi tình nhân đang ngồi tâm sự, vài người thong thả dạo chơi, một chàng trai ăn vận như chàng quý tộc thời xưa đứng tư lự nhìn dòng sông, một người đàn ông ra dáng một nhà nhiếp ảnh chuyên nghiệp đang chỉnh ống kính … tôi cũng tìm góc độ và chọn cảnh để ghi hình. Tôi không cầu kỳ bấm máy liên tục, chỉ cốt sao khi xem ảnh mọi người như được cùng tôi sống ở giây phút ấy. Thời gian như mây bay, gió thổi. Cuộc đời xoay vần bất định. Hạnh phúc nay còn, mai mất chỉ mong sao ta không sống những ngày vô nghĩa, tẻ nhạt. Biết tận hưởng cuộc sống để tìm nguồn an ủi và niềm vui như tìm hơi ấm trong ngày đông lạnh phải không các bạn? Kỷ niệm khe khẽ thức dậy trong một ngày xuân ngập tuyết của Mátxcơva.