Chủ Nhật, 15 tháng 1, 2012

TẾT NÀY CON KHÔNG VỀ


"…Ôi nhớ xuân nào thuở trời yên vui
nghe pháo giao thừa rộn ràng nơi nơi
bên mái tranh nghèo ngồi quanh bếp hồng
trông bánh chưng ngồi chờ sáng
đỏ hây hây những đôi má đào…"
Nghe Chế Linh hát mà trong lòng MTV  những kỷ niệm ào ạt trở về những cái Tết năm nào giữa Hà Nội. Nhớ cái tất bật của mẹ, nhớ những háo hức trông chờ Tết của mấy anh chị em. Gần như nhiều  nhà giông giống nhau trong cái nghèo chung của xã hội  của thập niên 70. Những cái Tết  chưa sung túc nhưng cũng ko thiếu đến nỗi thiếu thốn mà đầm ấm, rộn rã yêu thương. Những ngày giáp Tết mấy mẹ con mua sắm dần: Lá dong, gạo nếp, đỗ xanh, thịt lợn, mực khô, nước mắm, hạt tiêu, hành, tỏi, rau quả, rượu mùi, trà, thuốc…MTV và chị gái thường xếp hàng mua gói hàng Tết theo tiêu chuẩn bìa gia đình. Các cửa hàng mậu dich đông nghịt người chen chúc mua sắm. Thời đó gia đình nào cũng trân trọng gói hàng Tết vì trong đó mang nhiều hương vị Tết đến mỗi gia đình ở Hà Nội. Trong gói hàng nổi bật nhất là hộp mứt Tết có vẽ cành đào đỏ với hàng chữ “Chúc mừng năm mới” thơm ngon, tinh khiết của nhà máy bánh mứt  kẹo Hà Nội, miếng bóng lợn, mì chính, hạt tiêu, gói chè Ba Đình, bao thuốc lá Điện Biên, chai rượu mùi, có năm còn có mấy quả hồng ngâm trong gói hàng Tết. Thời ấy nhà nhà đua nhau mua bột mỳ, trứng, đường, vừng (sang hơn thì có thêm 1 ít bơ) đem ra cửa hàng gia công bánh quy gai, quy xốp… Cửa hàng nào cũng chật cứng người xếp hàng làm bánh. Mùi bánh át  mùi người bốc lên thơm phức giảm nỗi mệt mỏi chờ đến lượt. Sướng nhất là lúc được trút những mẻ bánh vàng ươm, giòn thơm vào túi và nhón vài cái bánh gãy ăn thử. Ngày ấy sao thứ gì ăn cũng thấy ngon quá là ngon…Bận nhất trong mấy ngày Tết là khâu chuẩn bị gói bánh chưng: nào là rửa lá, ngâm gạo nếp, đậu xanh, đãi đỗ, đồ và giã đỗ, gói bánh, bắc bếp luộc bánh.Có năm nhà MTV mang bánh ra tổ phục vụ thuê người ta luộc nhưng mẹ bảo bánh không được dền nên những năm sau nhà MTV tự luộc  lấy. Nổi lửa luộc bánh vào buổi chiều hôm trước và vớt bánh ra vào rạng sáng ngày hôm sau. Củi để luộc bánh không được đượm quá và ko được chẻ nhỏ để lửa cháy bền và âm ỉ. Cả năm mẹ đã chọn những khúc củi phù hợp để gọn vào bao tải để cuối năm luộc bánh. Mẹ  thường giành việc trông nồi bánh chưng lúc đêm và vớt bánh, ép bánh. Lúc chúng tôi đi ngủ nồi bánh chưng còn đang sôi sung sục, sáng hôm sau  đã thấy chồng bánh chưng xanh mướt đang được ép nước ngay ngắn, gọn gàng. Khi bánh đã ép xong  mẹ  lau khô 2 cặp đặt lên ban thờ, những chiếc còn lại được xếp gọn vào chạn để ăn Tết. Nhớ mãi 1 năm MTV xung phong trông nồi bánh chưng qua đêm cho mẹ. MTV dặn mẹ cứ đi ngủ, bao giờ đến lúc vớt bánh thì MTV sẽ đánh thức mẹ ra vớt bánh cùng. Ngồi bên bếp lửa đun bánh tuy hơi vất vả là phải thỉnh thoảng tiếp nước vào nồi nhưng được cái ấm áp. MTV hăng hái lắm. Để chuẩn bị cho việc ngồi trông nồi bánh nhiều tiếng đồng hồ MTV mang chiếu ra rải và kèm theo mấy cuốn truyện để đọc. Đêm đông ngồi đọc truyện bên bếp lửa bập bùng ấm áp có vẻ hợp với kiểu mơ mộng, lãng mạn của MTV. Mọi việc lúc đầu suôn sẻ nhưng chừng đến nửa đêm thì cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến. Lúc đó MTV tự nhủ: “Tội gì mà ngồi cho mỏi, mình nằm vẫn trông được bánh”. MTV nằm xuống bên nồi bánh chưng rồi thiếp đi lúc nào không biết. MTV tỉnh giấc thì đã thấy mình nằm trên giường trong chăn ấm và trời đã sáng. MTV nhớ ngay ra nhiệm vụ trông bánh của mình chạy xuống bếp thì đã thấy mẹ đang lúi húi bên bếp lửa, trên tấm gỗ bên cạnh là hàng bánh chưng được ép đang bốc hơi.MTV hỏi: “Mẹ ơi! Sao vớt bánh mẹ ko gọi con mà tối qua con trông bánh cho mẹ ở bếp sao sáng nay con lại ngủ trên giường”.Mẹ kể: “ Mẹ đi nằm nhưng cứ thắc thỏm. Mẹ đang chợp mắt thì giật mình. Chạy xuống bếp thì  con đã ngủ, lửa sắp bén tới tóc của con. Mẹ sợ quá vội dập lửa rồi bế con lên giường”. MTV cười ngượng ngùng và chả hiểu sao mà mẹ lại bế được MTV và sao MTV lại ngủ say đến thế
Hằng năm cứ mỗi độ Tết đến là MTV lại nhớ lần trông bánh và những ký ức về Mẹ, về Tết. Nhớ mãi những cái Tết mà Mẹ đã chuẩn bị chu đáo, đầy đủ nhất trong khả năng của mình cho các con. Có nhiều kỷ niệm vui mà sao mỗi khi nghĩ đến là hai hàng nước mắt cứ lặng lẽ chảy  dài.
Những năm gần đây MTV thường về Hà Nội đón Tết nhưng những Tết này đã thiểu hẳn không khí giống những Tết xưa. Trong ký ức của MTV những Tết xưa vui hơn nhiều. Con người sống với nhau tình cảm hơn, chân tình hơn, gắn bó hơn.Nhớ những đêm giao thừa ram ran tiếng phảo nổ: lòng người thổn thức, rạo rực đón Xuân sang. Sáng hôm sau bọn trẻ được bố mẹ, ông bà mừng tuổi pháo tép để đốt. Ra đường phố xá ngập hồng xác pháo. Các bà, các cô thướt tha áo dài du Xuân, chúc Tết. Các đấng nam nhi đóng bộ trang trọng tươi tình dắt theo vợ con đi chúc Tết họ hàng, xóm giềng. Thật là cả một trời Xuân: lòng người và đất trời hòa quyện trong không khí Xuân tươi đẹp.Ngày Tết ta thường dành nhiều cho gia đình. Đó là những ngày xum họp để  hoài nhớ, thể hiện tấm lòng đối với Tổ Tiên, Ông, Bà, Cha,  Mẹ và những người ta đã mang nặng ân tình.Thắp nén hương thơm trên ban thờ mà lòng cứ ngậm ngùi vì những người thân đã không còn ở bên ta để chia sẻ, để yêu thương, để ta nương tựa. Những lời yêu thương, tiếc nuối, trân trọng  MTV muốn dành cho Ông, Bà, Cha, Mẹ, chú của mình và đặc biệt là Mẹ. Con cháu được như ngày hôm nay là nhờ công lao sinh thành, dưỡng dục của Ông Bà và Bố, Mẹ.
Tết này MTV không về Việt Nam nhưng MTV  cầu chúc một  cuộc sống yên vui, hạnh phúc cho tất cả những người thân yêu  ruột thịt của mình và cho những người mà MTV yêu quý!