Thứ Năm, 20 tháng 3, 2008

BAO GIỜ SẼ QUÊN?

Buổi sáng ngủ dậy vén rèm cửa sổ: Tuyết dăng dăng đầy trời, tuyết mong manh bám trên cành cây. Mới hôm qua còn cho mình cảm giác hè tới sờm vì tuyết đã tan hết, mặt trời ló rạng, đường sạch láng, mọi người ăn mặc nhẹ nhàng... Vậy mà...

Vào mạng, mở Blog thấy ngay Comment của Bạn: thấy ấm áp và chính dòng comment của Bạn dẫn suy nghĩ của mình chạy miên man: Mình nhớ những kỷ niệm, nhớ nơi đó, nhớ Người Ấy, nhớ và nhớ...

Có lần mình tâm sự với chị Hương sao mình quyến luyến nơi đó quá, chị liền bảo: nơi nào mình được yêu mến, được yêu thương thì nơi đó sẻ trở thành thân thương, gắn bó.

Ở nơi đó mình luôn có cảm giác vui vẻ, yêu đời, được quan tâm và hâm mộ (mặc dù mình không đẹp và không còn trẻ). Mình thắc mắc thì chị Hương nói rằng chắc mọi người yêu mến cảch giao tiếp cởi mở, thân thiện, chân thành thêm chút duyên dáng nữ tính của mình (Đây là chị gái nhận xét về em gái nên phải trừ phần trăm thiên vị).

Nơi Đó cho sắc hồng trên má, tặng nụ cười trên môi, những bàn tay ấm áp, những nhịp đập nồng nhiệt của trái tim. Khi đó mình cười hớn hở và vô tư đón nhận.

Nay xa rồi tôi mới cảm nhận dần dần và hiếu ra rằng tôi đã để lại nơi xa ấy một phần trái tim mình và nơi Đó vẫn có một người chưa quên tôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét